Tự truyện Carlo Ancelotti: Gây dựng cơ đồ ở AC Milan

Trở lại mái nhà xưa, Ancelotti gặp không ít khó khăn nhưng dần dần cũng đưa Milan trở lại quỹ đạo và gặt hái thành công. Tất cả được chia sẻ trong phần tiếp theo cuốn tự truyện "Lãnh đạo tĩnh lặng".

Thời gian ở Milan cũng là thời gian dài nhất mà tôi cầm quân cho một CLB: tám năm. Nhờ vậy mà tôi có cơ hội thay đổi cầu thủ, thay máu và phát triển đội bóng của mình liên tục.

Tám năm ở Milan của Ancelotti, có vui, có buồn, nhưng là giai đoạn quan trọng nhất trong sự nghiệp của ông.

Sự thay đổi lớn nhất diễn ra trong thời gian đầu. Nó là một nhu cầu thật sự bức thiết, vì tôi nghĩ lực lượng của mình không đủ mạnh để hiện thực hoá tham vọng. Mùa đầu tiên, chúng tôi chỉ về thứ tư Serie A, tức là vừa đủ để lấy suất cuối cùng dự Champions League, đồng nghĩa với việc mùa bóng tiếp theo phải tham gia giải từ vòng sơ loại. Nhưng như vậy cũng không quá tồi, vì tôi chỉ nhận việc từ tháng 11, tức là không có khoảng thời gian chuẩn bị và tập huấn trước mùa.

Mùa bóng thứ hai, những viện binh mà tôi cần đã đến: Seedorf và Nesta, cùng với những người khác như Rivaldo. Chúng tôi cũng có sẵn trong đội hình Rui Costa. Đấy là bốn cái tên mà tôi xác định sẽ là then chốt cho một sự thay đổi bắt buộc, bởi Berlusconi muốn thấy hình ảnh một Milan khác hơn dưới thời Capello và những người tiền nhiệm.

Những đội bóng của Capello luôn có được sự tổ chức tốt, nhưng họ lại không mang đến màn trình diễn đủ mượt để khiến ngài Chủ tịch hài lòng. Đây là lần đầu tiên, nhưng không phải là cuối cùng tôi phải thay đổi diện mạo của đội bóng để làm đẹp lòng ông chủ và các CĐV.

Khi các tân binh xuất hiện và bắt đầu hòa nhập, tôi đối diện vối một khó khăn khác. Từ chỗ thiếu đi những cầu thủ đủ phẩm chất kỹ thuật, giờ tôi lại có... quá nhiều, mà không phải trận nào cũng có thể sử dụng tất cả được. Mà những cầu thủ hàng đầu không bao giờ muốn ngồi dự bị. Chỉ riêng ở hàng tiền vệ, tôi đã phải tìm cách chu toàn cho những Kaka, Gattuso, Rui Costa, Seeford và Rivaldo. Phía trên họ, tôi có Crespo, Shevchenko, Jon Dahl Tomasson và Filippo Inzaghi. Thử thách đặt ra là khiến mọi người luôn cảm thấy hài lòng, đồng thời giúp đội bóng tiếp tục tiến bộ.

Không khí tại Milan lúc ấy rất tốt, điều này rất quan trọng. Các cầu thủ đều biết là mình đang chơi cho một CLB mạnh, giàu tham vọng. Càng ý thức rõ điều này, cơ may để họ sẵn sàng hy sinh cái tôi của mình mà ngồi dự bị vài trận lại càng cao hơn. Tất nhiên cách cư xử với từng cá nhân đòi hỏi không ít nỗ lực, và cả sự khéo léo.

Dung hoà một tập thể đầy sao và cá tính như Milan giai đoạn 2002-2005 là thách thức lớn thật sự với Ancelotti, nhưng ông đã làm được.


Trong mùa thứ hai của mình ở Milan, tức là mùa trọn vẹn đầu tiên, chúng tôi có một trận đấu tại Champions League. Rivaldo đã đến trong tình trạng không có sự chuẩn bị tốt nhất về mặt thể lực, cũng chưa tập huấn đầy đủ hồi đầu mùa nên tôi đã cho cậu ấy dự bị. Tôi cố giải thích cho cậu ta hiểu điều này, đồng thời hứa sẽ dùng cậu ta từ đầu trong trận đấu tiếp theo sau đó ba ngày. Nhưng Rivaldo một mực không hiểu.

- Rivaldo không bao giờ ngồi dự bị cả.

- OK, nhưng chuyện gì cũng có lần đầu tiên mà. Đây là lúc đầu tiên ấy.

- Không, không. Rivaldo không bao giờ ngồi dự bị cả.

- Rivaldo này. Anh PHẢI dự bị.

Nghe xong câu ấy, Rivaldo cả giận và bỏ về nhà.

Việc thuyết phục cho những cầu thủ xuất sắc hiểu việc họ không thể trận nào cũng đá quả thực rất khó khăn. Có những cầu thủ mà ngay khi thể trạng của họ chỉ khoảng 80% thôi, họ cũng muốn vào sân và đá hết 90 phút. Nhưng đấy lại là điều làm cho họ tuyệt vời. Họ luôn muốn ra sân, cống hiến, dù khỏe hay mệt. Đấy là phẩm chất của một nhà vô địch.

Sau sự cố nêu trên, CLB phải nói chuyện với Rivaldo và người đại diện của cậu ấy. Rốt cục Rivaldo cũng chịu quay lại và ngồi dự bị trong trận đấu với Modena, một đội bóng nhỏ. Đến lúc ấy, khi cậu ta đã thật sự có thời gian suy nghĩ, tôi mới nói chuyện lại:

- Rivaldo, việc ngồi dự bị hôm nay là tốt cho cậu đấy, trước khi nói đến chuyện tốt cho chúng ta. Chớ lo âu gì cả. Hôm nay cậu nghỉ, trận tiếp cậu đá. Những cầu thủ hôm nay đá, trận sau lại nghỉ. Việc dự bị sẽ đến với bất kỳ ai. Chúng ta còn rất nhiều trận đấu trong mùa và tôi muốn mỗi khi Rivaldo vào sân, đấy phải là cầu thủ tuyệt vời nhất có thể.

Rivaldo mang lại chất nghệ sĩ, mềm mại cho Milan, nhưng cũng đồng thời tạo rắc rối cho Ancelotti, vì cái tôi rất lớn của anh này.

Cho đến thời gian ấy, Milan đang chật vật để tìm lại thời hoàng kim của họ. Nhưng CLB cũng không phải chờ đợi quá lâu. Chúng tôi giành chức vô địch Champions League, mang lại niềm tin và sự hân hoan cho tất cả. Cầu thủ rốt cục đã tin là họ đang chơi cho một CLB thật sự tuyệt vời. Họ rốt cục cũng hiểu ra là trong một CLB tuyệt vời dường ấy, ngồi dự bị không phải là chuyện gì quá lớn lao. Lúc này, việc huấn luyện những cầu thủ lớn đã trở nên dễ dàng hơn. Vì toàn bộ các cầu thủ bây giờ đều là cầu thủ lớn. Họ vừa vô địch Champions League kia mà. Nếu Rivaldo nhường chỗ cho Rui Costa, thì nghĩa là cậu ta nhường chỗ cho một nhà vô địch Champions League. Mọi chuyện không còn phức tạp như trước nữa.

Một thử thách khác ở Milan là duy trì sự cạnh tranh giữa các cầu thủ trong đội. Lúc đầu, Christian Abbiati là thủ thành số một, Dida chỉ là số hai. Vì thế Dida phải chờ thời cơ của cậu ta. Thật may cho Dida, và thật xui cho Abbiati, một ca gãy xương sườn khiến thủ môn người Italy phải dưỡng thương suốt một thời gian dài. Dida bước lên thay thế, và cậu ta đã làm việc ấy một cách thật xuất sắc. Đến nỗi khi Abbiati đã có thể trở lại, tôi vẫn không thể cho Dida trở lại ghế dự bị. Tôi nói cho Abbiati hiểu, và cậu ta chấp nhận việc ấy, trước khi quyết định ra đi để được thi đấu thường xuyên hơn ở một CLB khác.

Đây là cách mà mọi thứ vận hành ở một CLB lớn. Bạn phải chờ đợi thời cơ của mình và khi nó đến, phải giữ nó thật chặt với cả hai tay. Bởi vì chính cái vị trí mà bạn vừa đạt được cũng đang bị đe dọa ngược trở lại. Không có bất kỳ khoảng không nào cho sự thư giãn và tự mãn. Cầu thủ phải hiểu là chỉ cần họ tập luyện tốt, cơ hội có thể đến bất kỳ lúc nào. Abbiati biết rõ luật chơi và cậu ấy đã cư xử rất chuyên nghiệp.

Chúng tôi đã cùng nhau trải qua thời gian tuyệt vời tại Milan, với hai chức vô địch Champions League và một Scudetto. Ở Milan, tôi thật sự có cảm giác như ở nhà. Nhưng rồi mối quan hệ dần trở nên lạnh nhạt và chúng tôi cũng mệt mỏi với nhau. Tám năm là một quãng thời gian rất dài trong bóng đá, và Berlusconi muốn một sự thay đổi. Tôi cũng thế. Và tôi quyết định sẽ trải nghiệm cảm giác làm việc bên ngoài đất nước mình.

Với Milan, Ancelotti có hai chức vô địch Champions League, và một scudetto, khẳng định vị thế hàng đầu trong thế giới HLV bóng đá đỉnh cao.

Real Madrid muốn có tôi, nhưng tôi nói với họ: "Chỉ khi nào Milan muốn tôi đi thì tôi mới đi". Đã bao lần tôi nói về đề nghị từ Real Madrid với Adriano Galliani, ông ấy đều nói:

- Không, không, không. Anh phải ở lại.

Thế là tôi tiếp tục ở lại. Không gì quan trọng với một HLV hơn cảm giác được yêu mến và tin cậy.

Nhưng khi Chelsea ra đề nghị với tôi vào thời gian mà cả Milan và tôi đều cần sự thay đổi, Galliani đã nói:

- Ý hay đấy.

Tôi biết đã đến lúc chia tay!

Post a Comment

Top Nhà Cái Cung Cấp Link Vào Nhà Cái Cá Cược Hàng Đầu Tại Việt Nam | Top Nhà Cái Hướng Dẫn Cá Cược Nhanh Chóng Tại Các Nhà Cái Uy Tín

Previous Post Next Post